Lê Minh Khôi có sáu năm học y, ba năm học nội trú tại Việt Nam, một năm học nội trú tại Pháp, ba năm làm nghiên cứu sinh ở Đức, làm bác sĩ đã hơn mười năm nay. Lê Minh Khôi có một người vợ, hai người con gái; hiện đang sống ở Sài Gòn. Những thông tin đó chỉ là lớp áo bên ngoài của một con người. Còn tâm hồn Lê Minh Khôi, bạn đọc có thể bắt gặp ở những giãi bày của một trái tim biết đau trước phận người trong Những sườn núi lấp lánh (Saigon Books và NXB Hội Nhà văn). Và đó mới là điều đáng giá nhất!
Tập tản văn với gần 60 bài viết, cũng chính là những tâm tình của tác giả. Được viết trong hơn mười năm, góp nhặt những xúc cảm của chính Lê Minh Khôi khi va chạm với cuộc sống. Bởi thế, những tâm tư chất chứa của anh không chỉ kể riêng chuyện mình, mà còn kể được chuyện người - những phận người chông chênh mà chúng ta vẫn bắt gặp đâu đó trong cuộc sống, đôi khi lòng chúng ta dợn lên cảm thương, và thường là dễ quên đi, bỏ qua. Nhưng tâm hồn nhạy cảm của Lê Minh Khôi thì lưu giữ ở lại, trăn trở mãi với nó.
Sự nhạy cảm đó có lẽ đã được dung dưỡng từ khi anh còn là đứa trẻ. Trong những ký ức hồn nhiên của anh, bạn đọc bắt gặp một cậu nhóc thổn thức chỉ vì ánh mắt buồn của chú bò mà mình đã từng chăm nay tiều tụy khi về nhà chủ mới. “Nhìn cái dáng đi nhẫn nhục của nó mà thấy lòng buồn muốn khóc. Thật sự chiều ấy mình đã đạp xe lên núi ngồi khóc một mình” (Con Nu). Anh cũng rung động với một chút mưa, một chút nắng, một quán quen, một điệu nhạc, một chút “hoa sầu đông tím ngắt bên chân cầu Phú Xuân”,… Nhưng trên hết vẫn là những xúc động với con người.
Trong Ba mẹ nó thôi nhau, khuôn mặt vô hồn của cậu bé ám ảnh anh. Cái “dáng lam lũ của ba con người, hai già một trẻ, liêu xiêu trôi dọc hành lang bệnh viện” ám ảnh anh.
Bởi để ý, bởi quan tâm mà anh thấy nhiều điều. Trong Người thanh niên ngồi khóc, anh thấy “bệnh nhân của mình ngồi co ro trong một góc tối và lặng lẽ khóc”. Anh lại thấy “Đôi bờ vai gầy guộc, chưa lấy lại da thịt sau cuộc mổ nặng nề tháng trước, run rẩy dưới làn áo bạc phếch cái nghèo khó”. Rồi “đã nhìn thấy rất nhiều nước mắt của người mẹ, người vợ lo lắng cho con, cho chồng trong cái túng quẫn, bức bách của bệnh tật và đói nghèo. Giọt nước mắt nào cũng mặn chát và nặng trĩu thân phận”.
Lê Minh Khôi - cái con người đã từng quyết tuyệt “Gặp suối thì lội. Gặp sông thì bơi. Gặp đất thì đi” ở những quyết định rất lớn trong đời mình đó, vẫn hay dùng dằng bởi Những đứa trẻ tóc hung “lạc loài ngay trên chính mảnh đất của cha ông mình”. Con người đã từng luôn thấy mình là Hoàng Tử Bé cô đơn trên một hành tinh đó, đã đến với nhiều con người nhất, bằng một trái tim đồng cảm biết xót xa.
Đọc Những sườn núi lấp lánh của Lê Minh Khôi ta thấy được một góc nhìn nhân sinh khác. Lê Minh Khôi làm bác sĩ, nhờ vậy mà anh được mục kích sự chết gần hơn. Và bởi vậy mà anh mục kích được sự sống nhiều hơn. Cũng từ đó, khép cuốn sách lại, bạn đọc có cơ hội được thấu cảm với những nhịp đập nhân bản của một tuổi thơ đã biết buồn!
TẦM CA