Thời thơ ấu, khi nhìn lên bầu trời đêm không một gợn mây nhưng lại có vô vàn đốm sáng lấp lánh, bạn có xin một điều ước từ “ngôi sao đầu tiên mà mình nhìn thấy trên bầu trời tối nay” không? Nếu có thì bạn đã làm điều mà loài người chúng ta làm từ khi vừa hướng mắt lên bầu trời đêm rồi đấy. Con người từ xưa đã tò mò, nghiên cứu về vũ trụ, tìm kiếm ở nó sự dẫn dắt, những điềm báo và ý nghĩa sâu xa.
Việc nghiên cứu Mặt trời, Mặt trăng, những vì sao, thiên thực cũng như ngày và đêm đã bắt đầu từ trước khi chúng ta biết ghi chép lại lịch sử. Người ta đã tìm ra xương tuần lộc và ngà voi mamút có khắc hình ảnh của những tuần trăng. Những khúc xương và mảnh ngà này xuất hiện trong khoảng 25.000 đến 10.000 năm TCN, có vài nhà khoa học còn cho rằng chúng xuất hiện từ 32.000 năm TCN nữa cơ!
Các nhà chiêm tinh cổ đã bắt đầu ghi chép lại hướng dịch chuyển của những ngôi sao từ 6.000 năm trước khi Chúa chào đời, dự đoán về thiên thực, biến động, nạn đói và vận may trên Trái Đất. Họ còn sáng tạo ra hệ thống lịch để đánh dấu và đo lường lượng thời gian không ngừng trôi qua.
Trong xã hội xưa, chiêm tinh học và tôn giáo có mối liên hệ mật thiết với nhau. Các nhà chiêm tinh cũng chủ yếu là những giáo sĩ. Người Sumer đã lấy hình ảnh ngôi sao để làm biểu tượng cho thánh thần. Ngay cả hình dạng do các ngôi sao tạo thành trên bầu trời cũng được đặt tên và tôn thờ như những vị thần.
Không có gì ngạc nhiên khi Mặt trời được xem là vị thần quyền lực nhất. Mặt trời cho chúng ta hơi ấm, ánh sáng, nuôi dưỡng thực vật và giúp cây trồng lớn mạnh. Những tu sĩ Druid, người Ai Cập, người Inca và Hindu đều thờ thần Mặt trời. Trong Ấn Độ giáo (đạo Hindu) xưa, thần Vishnu là hiện thân của Mặt trời – biểu tượng của chính sự sống.
Ngày nay, chúng ta vẫn có thể tham quan một số những đài quan sát mà người xưa đã xây dựng nên để tìm hiểu bầu trời. Những Kim tự tháp huyền thoại ở Ai Cập chủ yếu được dùng như những ngôi mộ cho hoàng tộc, nhưng chúng đồng thời cũng là những chiếc la bàn khổng lồ, có thể được sử dụng làm đài quan sát. Trong thành phố cổ đại của người Maya – Chichen Itza, có một cấu trúc bằng đá từ thời kỳ tiền Colombo đứng sừng sững, được gọi là đài quan sát El Caracol. Bên trong là một cầu thang xoắn dẫn đến nhiều cửa sổ khác nhau; từ các cửa sổ này chúng ta có thể quan sát vị trí của hành tinh thay đổi như thế nào trong năm.
Nếu bạn có dịp đến Brittany, Tây Bắc nước Pháp, thì nhớ đến tham quan những Cột đá ở Carnac nhé. Chúng là những cột đá granite dựng thẳng đứng, cao từ 5 đến 6 mét. Những người thờ Mặt trời đã xây dựng chúng (các nhà sử học cho rằng người xây là các tu sĩ Druid) để tính toán phục vụ chiêm tinh học.
Ở miền Nam nước Anh cũng có công trình Stonehenge tráng lệ. Stonehenge bao gồm một loạt những tượng đài cự thạch, một số trong đó cao hơn 3,5 mét, được sắp xếp thành một hình vòng tròn. Bao quanh những cột đá này là một vòng tròn những chiếc hố. Vào năm 1961, Giáo sư Gerald S. Hawkins, một nhà thiên văn học ở Đại học Boston, đã đăng tải cách sắp xếp của các cột đá ở Stonehenge lên máy tính để phân tích. Ông ấy phát hiện ra rằng những cột đá và hố kỳ lạ này có thể đã được dùng để ghi lại vị trí của Mặt trời và Mặt trăng, ngoài ra chúng còn có thể giúp ta dự đoán được hầu như tất cả những lần nhật thực và nguyệt thực nữa. Rõ ràng là những người xây dựng nên Stonehenge vào năm 2500 TCN hoàn toàn không phải là những người man rợ, suốt ngày chỉ biết lấy nhựa tùng lam để bôi lên khắp người. Thực tế thì họ đã xây được một đài quan sát thiên văn đầy tinh xảo!
Ở Mỹ có một công trình gọi là Casa Grande do thổ dân Hohokam xây nên ở bang Arizona vào khoảng năm 1300. Nó có 8 lối thông ra ngoài tương ứng với vị trí mọc và lặn của Mặt trời vào tất cả các điểm chí và điểm phân trong năm – tức bốn phương chính của vòng hoàng đạo
Rõ ràng là không có ý tưởng nào là mới hoàn toàn cả; chỉ có những người mới phát hiện ra những ý tưởng cũ mà thôi.
Nếu muốn tiếp tục tìm hiểu về những truyền thuyết chiêm tinh học lâu đời nhất, hãy tìm đọc “Toàn thư Chiêm tinh học nhập môn” nhé!